Sunday, August 12, 2012


Hít le trong bộ quân phục
Hít le trong bộ quân phục

Kẻ giết hàng triệu người Do Thái (Kỳ 1)


Thứ hai, 13/08/2012, 04:55 (GMT+7)
Câu chuyện về tên trung tá đàn em của Hít le trong quân đội Đức Quốc xã đã giết hàng triệu người Do Thái.
Lời giới thiệu
Những cuộc tàn sát hàng triệu người Do Thái trong lịch sử thế giới là một nỗi rùng rợn tới mức dường như không một lời nào có thể diễn tả hết được sự ớn lạnh của nó. “The Final Solution” (Phương cách cuối cùng) là một cụm từ do quân đội Đức quốc xã dùng để ám chỉ quyết định sát hại hàng triệu người vô tội đó trong suốt chiến tranh thế giới thứ II. Đây là tên của một kế hoạch tàn sát hàng loạt trên phạm vi rộng và gây nên số nạn nhân thương vong lớn nhất trong lịch sử của loài người. Adolf Hitler, một tên tài phiệt hiểm độc, mang nặng đầu óc phân biệt chủng tộc đã sát hại biết bao nhiêu người một cách dã man và ghê rợn.
Một trong những mục đích của những việc này là lợi nhuận kinh tế. Sau những vụ giết hại này là việc ăn cướp của những người đã chết hàng loạt những tài sản có giá trị: hàng tấn vàng đã thu được từ những người Do Thái đã bị thảm sát. Tóc của họ bị cắt để sử dụng sản xuất các sản phẩm thương mại. 24 giờ trong một ngày, 165 ngày trong một năm, con số người bị giết luôn lên tới mức chưa từng thấy. Trong nhiều trại tị nạn, con số đó có thể lên tới khoảng 10.000 người bị giết mỗi ngày. Khắp các nơi có những tên trại giam giữ kỳ dị như Auschwitz, Dachau, Belzec, Treblinka và Buchewald sẽ mãi được nhắc đến với những sự nguyền rủa của ma quỷ.
Mục đích sâu xa hơn là Hít le muốn tạo nên một nòi giống cấp cao, không bị pha tạp bởi dòng máu Phi Á, một chủng tộc to lớn, thông minh và vĩ đại có khả năng thống trị thế giới hàng ngàn năm. Hắn muốn giết tất cả những kẻ nhu nhược, những kẻ ốm yếu và già cả. Trong thời gian đầu, những đội quân của hắn như những cơn giôn bão càn quét với sức mạnh bất khả chiến bại, đầy tràn quyền lực và không thể ngừng. Nhưng cuối cùng, tên khát máu tham vọng nhất lịch sử đó đã bị một quốc gia nghèo nàn đánh bại do một người ngồi trên chiếc xe lăn chỉ huy.
Câu chuyện dài kỳ này là câu chuyện về một kiến trúc sư của Hít le. Tên này sinh ra tại Đức nhưng lớn lên ở Áo. Hắn có thân hình mảnh khảnh với độ cao trung bình, ngoại trừ đôi chân đi hình vòng kiềng thì hắn chẳng có gì nổi bật để nhớ đến. Sau lần gặp đầu tiên, người ta dễ dàng quên hắn như quên một kẻ qua đường. Hắn thích nghe nhạc của Richard Wagner, chơi violin và nghiện nặng chocolate ngọt. Thực sự không có gì đặc biệt vê con người này, hắn giống như hàng ngàn hàng vạn người Đức khác. Ngày còn trẻ, hắn theo học để trở thành một kỹ sư xây dựng, không phải vì hắn yêu thích hay đam mê gì nhưng đơn giản là do bố hắn nghĩ điều này sẽ tốt cho con trai. Trong mọi phương diện, hắn luôn là một kẻ kém cỏi, là một sự thất vọng của gia đình đến nỗi người thân và bạn bè tin chắc rằng một tương lai u tối đang đợi hắn ở phía trước. Nhưng cũng có lẽ chính những thực tế phũ phàng này đã biến hắn thành người không của riêng ai, thậm chí không thuộc về cha mẹ hắn, và đó chính là những yếu tố làm nên con người tàn ác như lịch sử thế giới biết đến.
Tên của hắn là Adolf Eichmann, một con người có bộ não được “thiết kế” để trở thành một cỗ máy giết người. Hắn là kẻ trực tiếp ra lệnh tàn sát 100 triệu người vô tội, trong đó có cả phụ nữ và trẻ em.
Ác quỷ được sinh ra
Thật khó để nói lên hết được những sự nhục nhã ê chề, nỗi cay đắng vì bị thua cuộc của người Đức sau khi chiến tranh thế giới thứ I qua đi. Thất bại thảm hại, nhiều người Đức cảm thấy như bị lừa dối bởi những tư tưởng và khẩu hiệu ban đầu của Đức quốc xã: “một cuộc chiến để kết thúc tất cả những cuộc chiến”. Những kẻ cầm đầu đã phải ký chấp nhận những điều khoản trong hiệp ước năm 1919 sẽ mãi bị những công dân của đất nước những cỗ xe tăng thù ghét. Niềm tin của Hít le rằng danh dự của người Đức được xây lên bằng những quốc gia bị nước này chinh phục là một trong những nguyên tắc cơ bản của triết học Đức quốc xã. Chính vì thế người Đức ở những năm sau chiến tranh luôn mang nặng nỗi xấu hổ và tự xoáy sâu vào sự tức giận.
Với đầu óc đầy chiến lược và mưu mô, cùng với tham vọng tột cùng, Hít le cuối cùng cũng đã trở thành kẻ lãnh đạo của nước Đức năm 1032. Khi lên nắm quyền, hắn tiếp tục những chính sách và chiến lược thù hận người Do Thái, Công Giáo và một số nhóm tôn giáo khác vì coi đó là những kẻ “không thuần giòng máu châu Âu”. Đầu tiên, Hít le muốn trục xuất họ ra khỏi nước Đức, sau đó lại đổi ý và bỏ tù hàng ngàn người mà không cần bất cứ một phiên tòa xét xử nào. Hắn dồn hàng ngàn người vào những “trại tị nạn”. Nhưng dần dần, số người bị giam giữ trở nên quá đông và không thể kiểm soát xuể nên việc giết “dân dần” trở thành một trong những chính sách tạm thời. Những tên lính gác cứ thoải mái gây ra biết bao cảnh chết chóc còn những kẻ đứng đầu thì làm ngơ đi.
Mời các bạn đón đọc Kẻ giết hàng triệu người Do Thái (Kỳ 2) vào SÁNG SỚM thứ Tư ngày 15/8/2012.

No comments:

Post a Comment